Tôi vứt cô ấy nhằm yêu thương một người không giống, ko cần vì thế tôi đang được ngán cô ấy… nhưng mà đơn giản và giản dị là vì… cô ấy vượt lên trước đặc trưng, tôi ko thể hiểu nổi… và tôi kinh hoàng cần hiểu, kinh hoàng cần lao vào toàn cầu tràn rối ren của cô ý ấy.
Bạn đang xem: em là con đĩ của ai
Người yêu thương tôi lúc này là 1 trong những người đơn giản và giản dị, cô ấy không thật hiền đức và cũng chẳng đem đậm chất ngầu kinh hoàng bao nhiêu, cô ấy ko tự động design một phần quà mang đến tôi, ko bất thần cho tới trước cửa ngõ mái ấm tôi trao mang đến tôi một nụ hít, ko nhét một chiếc gối to tướng vô bụng và tưởng tượng rằng Cửa Hàng chúng tôi chuẩn bị đem con… ko, cô ấy ko thực hiện những điều nhưng mà tình nhân trước của tôi thực hiện. Cô ấy chỉ đơn giản và giản dị gọi mang đến tôi một cú Smartphone thường ngày. Nếu mong muốn đi dạo với tôi, cô ấy tiếp tục lên plan trong khoảng bao nhiêu ngày trước. Đến ngày Valentine cô ấy tặng tôi một miếng chocolate hình ngược tim, nhẵn bóng không giống như miếng chocolate nhưng mà tình nhân trước của tôi tự động thực hiện, mang tên tôi và thương hiệu cô ấy bên trên bại liệt.
Có thể đem sự khác lạ quá rộng vô cơ hội yêu thương của nhị người… và mặc dầu biết rằng… tình nhân trước của tôi yêu thương tôi một cơ hội kinh hoàng hơn… thì tôi cũng không đủ can đảm sinh sống vô tình thương ấy, tôi kinh hoàng sẽ ảnh hưởng nhấn chìm… điều tôi cần thiết là 1 trong những tình thương đơn giản và giản dị, hoàn toàn có thể kéo theo hôn nhân gia đình thì sẽ càng chất lượng tốt.Sau khoảng tầm 2 mon chia ly, tôi vẫn lưu giữ cô ấy nhiều lắm, tôi ko thể phát hiện cô ấy vô hình hài tình nhân mới nhất nên tôi thông thường tự động thần đi ra 1 mình, tình nhân mới nhất của tôi thấy vậy cũng căn vặn thăm hỏi tuy nhiên cũng đơn giản căn vặn thăm hỏi mang đến qua chuyện chuyện, cô ấy ko quan hoài nhiều cho tới điều nhưng mà tôi đang được suy nghĩ.
Bất ngờ một hôm… Tôi có được lời nhắn của tình nhân cũ.
“Anh thế này rồi? Anh đã đạt được niềm hạnh phúc không?”
Tôi reply ngay lập tức tiếp sau đó.
“Không niềm hạnh phúc lắm! Nhưng giản đơn là được, anh cần thiết nó…”
Một khi lâu tôi ko thấy cô ấy reply.
Tay tôi vẫn núm Smartphone, vẫn hóng một dòng sản phẩm lời nhắn. Một lúc… một khi lâu nữa… Tôi ko Chịu đựng được nữa… tôi cần gọi lại, cần nghe bởi được giọng của cô ý ấy… Bất chợt, tôi còn chưa kịp bấm số thì Smartphone của tôi reo… Số của cô ý ấy… tay tôi lập cập như lần thứ nhất tôi bấm số thích nghi với cô ấy.
- Em à, đem chuyện gì không? Tôi cố giá buốt lùng.
- Mình thực hiện người tình anh nhé…
- Vậy là sao?
- Anh không nhất thiết phải yêu thương em… chỉ việc anh cho tới mặt mũi em những khi anh cần thiết em… đã đạt được ko anh?
- Ừ…
Tôi biết tôi ừ là vì thế tôi còn vượt lên trước yêu thương cô ấy… và tôi không tồn tại cảm hứng tội lỗi bao nhiêu với tình nhân mới… đơn giản và giản dị là vì thế tình thương mới nhất không tồn tại gì đặc trưng, nổi trội.
Chúng tôi gặp gỡ nhau ở một quán cafe nhỏ và tràn hoa cúc cắm ở xung xung quanh những vách tường.
- Anh tưởng em mến những quán cafe đem gam sắc trầm cơ mà?
- Ồ… thân quen em lâu vì vậy nhưng mà anh cũng ko biết là em dễ dàng thay cho thay đổi rộng lớn là một chiếc lật tay sao?
Tôi mỉm cười, cô ấy vẫn hóm hỉnh vì vậy, vẫn duyên dáng vẻ vì vậy.
Chúng tôi về nhà đất của cô ấy, yêu thương nhau cũng rất lâu rồi tuy nhiên thực đi ra tôi ko lúc nào lên mái ấm cô ấy, tôi chỉ đứng tiễn biệt cô ấy ngoài cổng khu vực căn hộ, cô ấy bảo cô ấy chỉ sinh sống 1 mình nên không thích con trai lên, kinh hoàng lắm chuyện đột biến, tôi nhảy mỉm cười, tôi đâu cho tới nỗi dê như vậy, nhưng mà lúc này là thời đại gì rồi nhưng mà cô ấy còn kinh hoàng chuyện đó… Vậy nhưng mà bây giờ… cô ấy dữ thế chủ động mời mọc tôi lên mái ấm.
Mọi người láng giềng và bác bỏ bảo đảm an toàn già nua dường như quí cô ấy, người mỉm mỉm cười, người xin chào cô ấy, riêng biệt bác bỏ bảo đảm an toàn thì nháy đôi mắt với cô ấy một chiếc.
- Con bé bỏng này. Thế là cũng Chịu đựng dẫn tình nhân lên mái ấm rồi hả?
Cô ấy mỉm cười nụ…
Nhà của cô ý ấy vượt lên trước rộng lớn so với đứa ở một mình… Cửa Hàng chúng tôi ngồi hấp thụ nước, thủ thỉ, hốt nhiên, cô ấy cố ý phụ thuộc ai tôi, tôi bao phủ lấy vai cô ấy… Cửa Hàng chúng tôi ngồi lặng một lúc… rồi cô ấy kéo khuôn mặt mũi tôi lại thiệt ngay gần, thiệt gần… tôi vẫn còn đó nghe rõ… khi nụ hít buông lơi thứ tự đầu… cô ấy tựa trán cô ấy vô trán tôi thì thầm: “Em lưu giữ anh… từng lưu giữ ko Chịu đựng nổi…” Tôi hít cô ấy mạnh mẽ hơn… Và chuyện này đã xẩy ra. Đó là lần thứ nhất của nhị Cửa Hàng chúng tôi.
Người tao bảo niềm hạnh phúc khởi đầu từ tình thương trung thực thông thường ko thể song song với thực tiễn cuộc sống đời thường. Nhưng vô tôi vẫn tham ô lam, vẫn mong muốn đem cả nhị, tôi cần thiết một người tình như cố ấy,tuy nhiên tôi lại cần thiết tình nhân như tình nhân tôi,và tôi gật đầu sự thoả hiệp của chủ yếu bản thân.
Con đĩ…
- Anh đem biết khái niệm của những người tình không??? Cô ấy thưa vô bộ nằm úp mặt và tay kháng cằm.
- Không, cũng ko lúc nào anh tâm trí tráng lệ về yếu tố này.
- Một người tình thì xoàng xĩnh xa xăm một tình nhân và rộng lớn con cái lẳng một tẹo.
- Con đĩ… em thưa nghe kinh vượt lên trước.
Cô ấy ko thưa gì thêm thắt, chỉ mỉm cười.
Chúng tôi giữ lại mối liên hệ được rộng lớn 1 năm. Đó là khoảng tầm thời hạn hạnh phúc… tuy nhiên lý trí của tôi vẫn tiêu diệt niềm hạnh phúc thực bên trên này. Có lẽ tôi sinh đi ra đang được vậy. Không đem kể từ mộng mơ có tên cuộc sống đời thường. Tôi ra quyết định cưới phu nhân, ko cần cô ấy nhưng mà là tình nhân mới nhất của tôi.
Xem thêm: BT Sneaker chuyên bỏ giá sỉ giày thể thao cạnh tranh nhất miền Nam
Khi tôi thủ thỉ này với cô ấy, cô ấy ko hề biểu lộ chút kinh ngạc, thậm chí là cô ấy còn giá buốt lùng nói:- Anh này… anh ko tính ngân sách mang đến những thứ tự tất cả chúng ta mối liên hệ hoặc sao???
Tôi giật thột, tôi suy nghĩ cô ấy thưa đùa…tôi mỉm cười xoà
Mặt cô ấy đùng một phát nghiêm ngặt lại:
- Em thưa tráng lệ đấy. Không đem gì là không tồn tại giá chỉ đâu.
Tôi ko tin cẩn vô song tai bản thân nữa. Hoá đi ra tôi yêu thương sai một con cái lẳng rơi rụng rồi. Tôi vẫn cố mỉm cười.
- Bao nhiêu hả em?
- Tuỳ tâm anh thôi…
- OK! Mai anh tiếp tục mang về, thời điểm ngày hôm nay anh ko đem nhiều chi phí.
Hôm sau, tôi mang 1 phong so bì chi phí bao gồm 2000$ cho tới mái ấm cô ấy… Trong số đó tôi còn nhằm kèm cặp miếng giấy tờ “Gửi em lẳng thân thuộc yêu thương, thế này đang được đầy đủ chưa? Nếu ko đầy đủ thì bảo anh đem thêm thắt nhé, cảm ơn em đang được hạnh phúc nằm trong anh, à nhưng mà với bao nhiêu thằng không giống em chớ yêu sách toàn bộ như vậy nhé, kết thúc ca này dứt điểm ca ấy đi”… Tôi biết tôi vượt lên trước cay độc khi ghi chép những dòng sản phẩm ấy tuy nhiên tôi vượt lên trước tức giận dỗi.
Cô ấy ko liên hệ với tôi nữa. Cuối năm, chỉ từ 3 mon nữa là cuối năm… tôi sẵn sàng mang đến lễ cưới.
Tôi và phu nhân tôi sinh sống lặng lẽ, cuộc sống tâm trạng hoặc chăn gối đều ko thâm thúy sắc… Được ngay gần 1 năm, tôi phân phát sinh ra cô ấy nước ngoài tình, ko khổ cực, xâu xé, chỉ tương đối ngạc nhiên… Chúng tôi chia ly nhau vô sự văn bản ngầm rằng chưa tồn tại con cháu ngược là 1 trong những điều như mong muốn.
Tôi chính thức lưu giữ cho tới tình nhân cũ… Cô ấy thế này rồi, đem ông xã ko, hoặc vẫn là 1 trong những con cái lẳng bao toàn bộ.
Tôi ra quyết định cho tới thăm hỏi mái ấm cô ấy. Đứng ngoài cửa ngõ tôi nghe thấy giờ đồng hồ trẻ em con cái khóc, có lẽ rằng cô ấy đang được đem mái ấm gia đình, tối thiểu tôi cũng ko cần lo ngại vì thế kinh hoàng cần phát hiện cảnh cô ấy đang được ở với cùng một người con trai không giống.
Tôi gõ cửa ngõ. Một người phụ nữ giới đi ra Open.
- Anh căn vặn ai?
- Cho tôi căn vặn Thư đem mái ấm không?
Cô ấy ko thưa gì, lẳng lặng mời mọc tôi vô hấp thụ nước. Xong đâu nhé cô mới nhất lờ đờ rãi kể chuyện…
- Cách trên đây ngay gần 1 năm chủ yếu vì thế đứa bé bỏng này, con cái bé bỏng Thư mái ấm tôi đang được tấn công thay đổi chủ yếu mạng sinh sống của chính nó.
Tôi nhức nhối vô tim.
- Thư bị tiêu diệt rồi hả chị? Chị ko đùa chứ? Tại sao hả chị?
- Ừ! Hồi bại liệt, bác bỏ sĩ khuyên nhủ nó là phá huỷ cái bầu chuồn, nó bị bệnh về tim, sinh con cái rất rất nguy nan, tuy nhiên nó nhất quyết ko Chịu đựng.
Tôi bàng hoàng… thế ra đấy là thực sự. Sự thiệt cho tới chói tai và nhói lòng. Tôi ngồi thừ một khi rồi hốt nhiên lên giờ đồng hồ.
- Vậy tía đứa trẻ em đâu?
- Con Thư nó là kẻ đặc trưng, nó luôn luôn thực hiện những điều không có ai dự báo được, và có lẽ rằng tía đứa trẻ em là vấn đề nhưng mà nó muốn làm lưu giữ kín… Nhưng tôi mang 1 tấm hình nó giữ… hình như thể của những người đó… và hình như… này là cậu. Đúng rồi, lúc này tôi mới nhất nhằm ý… chừng như thực sự cậu.
Chị dẫn tôi vô chống Thư. Căn chống vẫn nguyên vẹn cơ hội tô điểm. Những kỉ niệm xa xôi ùa về ngấm đẫm nước mắt… Chị há một hòm nhỏ và núm đi ra một tấm hình. Đúng rồi, đấy là hình ảnh tôi, tôi lưu giữ hồi yêu thương nhau cô ấy xin xỏ tôi một tấm hình nhằm thiết lập vô ví. Chị đem thêm vào cho tôi một phong so bì.
- Đây là gia sản Thư đem tôi, bảo lúc nào con cái nó rộng lớn thì đem mang đến con cái nó, nó phòng ngừa nế như đó sinh con cái nhưng mà rủi ro đi ra chuồn, tôi cũng rất kinh ngạc, nó đem dư chi phí vô thông tin tài khoản vậy nhưng mà nó cần cần thiết 2000$ vô phong so bì này đem mang đến con cái nó là sao? Tôi suy nghĩ này là của tía đứa trẻ em. Có lẽ này là cậu. Tôi thưa đem đích không?… À, nó còn lưu giữ một bức thư nhỏ, có lẽ rằng là gửi mang đến cậu, tôi không đủ can đảm dở đi ra coi.
Tôi hấp tấp vàng dở bức thư… color chữ đang được tương đối hoen chuồn một tí. Không cần bức thư giành riêng cho tôi… nhưng mà là bức thư… tôi đang được giành riêng cho cô ấy……
“Gửi em lẳng thân thuộc yêu thương, thế này đang được đầy đủ chưa? Nếu ko đầy đủ thì bảo anh đem thêm thắt nhé, cảm ơn em đang được hạnh phúc nằm trong anh, à nhưng mà với bao nhiêu thằng không giống em chớ yêu sách toàn bộ như vậy nhé, kết thúc ca này dứt điểm ca ấy đi”…
Hình như là… tôi đang được sai con cái lẳng với cùng một người tình… à không… ko cần người tình… nhưng mà là kẻ yêu… nhưng mà cũng chẳng phải… là phu nhân tôi… thực sự là phu nhân tôi!!!
P/s: Đọc đặc điểm này lâu r`, đánh dấu vô máy nên k lưu giữ người sáng tác là ai...
Xem thêm: phật bà tây bổ đà sơn là ai
Bình luận